Nguyễn văn Thái

217’ - Mưa đám mây




Nắng lụa vàng thu trắng sắc mây
Không gian lắng dịu gió hây hây
Cúc vàng mảnh khảnh lay chiều xuống
Nhạt nhạt ve rên tiếng cuối ngày
 
Bất chợt mây mưa trước mắt bày
Thôi đường nhợt nhạt nước chan đầy
Thấu lạnh liêu xiêu thân sũng ướt
Bẽ bàng tủi hận trách vầng mây
 
Nắng lại bừng lên cuối đoạn đường
Thanh thanh gió mát ngát thu hương
Đường về phấn chấn bươn bươn tới
Ấm áp ngôi nhà thấm thía thương.

 
 

Được bạn: HB đưa lên
vào ngày: 28 tháng 10 năm 2014

Bình luận về Bài thơ "217’ - Mưa đám mây"